CHÚC MỪNG NĂM MỚI

Chủ Nhật, 20 tháng 7, 2014

HẠ BUỒN TÌNH LỠ


 
Hạ chưa đi Thu đã tràn ngập lối
Cánh Bằng Lăng tím ngắt vẫn mong chờ
Hàng me buồn buông rơi lá lơ thơ
Góc cà phê chiếc phích còn lẻ bóng.
 
Đôi vai gầy gánh mối tình thật mỏng
Như cánh chuồn thoáng đậu chốc tung bay
Để lại  vết thương lòng đau quắt quay
Màu tương tư rợp khung trời dang dở.
 
Bởi lẽ vì có duyên mà không nợ
Nửa con đường đành rẽ lối sang ngang
Trách mà chi con tạo quá bẽ bàng
Gieo cay đắng tủi hờn sầu ly biệt.
 
Dẫu biết rằng nỗi nhớ còn da diết
Hai khung trời chung một ánh trăng mơ
Nhưng đại dương xa thăm thẳm đôi bờ
Thuyền ra khơi kiếp lưu đày tình ái.
 

Thứ Tư, 16 tháng 7, 2014

Ở ĐÓ


Có nỗi nhớ kéo dài âm ỉ mãi
Theo tôi đi suốt cả cuộc đời này  
Là nỗi nhớ quê da diết quắt quay
 Khi nghĩ về nơi chôn nhau cắt rốn.

 
 
Ở đó có những cánh đồng bận rộn  
Mùa bội thu vàng hạt lúa thơm nồng 
  Chợ nổi ghe xuồng nhộn nhịp khúc sông  
Vườn cây trĩu quả , cánh cò nương náu.
 
 
Ở đó có những chiều vi vu sáo  
Cánh diều căng , no gió cõng ước mơ  
Trâu mê say gặm cỏ nõn lơ thơ  
Mùa ổi chín tỏa lan mùi ngai ngái.
 
 
Ở đó có tuổi thơ tôi để lại 
  Dưới gốc bàng  tụ năm bảy chơi u  
Bằng lăng trổ tím ngắt cả trời thu 
  Hoa phượng đỏ cháy cành hè thơ mộng.
 
 
Ở đó có mái tranh nghèo gió lộng  
Lời mẹ ru bên cánh võng tròng trành  
Mâm cơm chiều loang khói thật ngon lành  
Tuy đạm bạc , chứa chan nhiều tình cảm.
 
 
Tôi hôm nay , gót chân mòn chai sạm  
Nửa cuộc đời mới có dịp về quê  
Úp mặt vào dòng sông dạ tái tê  
Hôn mảnh đất thỏa bao niềm khao khát.
 

Chủ Nhật, 13 tháng 7, 2014

CHAO ĐẢO

 
   
Xé toạc nỗi buồn ra trăm nghìn mảnh 
  Vứt vào đầy góc khuất những hư hao
       Mặc lương tri , lý trí đang thét gào
       Làm theo điều trái tim gầy mách bảo.
 
       Chỉnh chu quá thói thường hay cao ngạo
       Xét nét nhiều chỉ tội cái tôi đau
       Muốn đổi thay trong tư tưởng đảo chao
       Còn ngần ngại rối ren bao suy ngẫm.
 
       Như đứng giữa núi cao và vực thẳm
       Muốn thoát ra tìm khoảnh khắc bình yên
      Ngọn gió xao thổi buốt giá niềm riêng
      Mà chông chênh bước chân mòn mõi mệt.
 
      Mông lung lắm ước mơ từng thêu dệt
      Khát vọng vùi dưới lớp bụi thời gian
      Sự thật ư sao chua xót bẽ bàng
      Quay quắt mãi những tính toan thành bại.
 
      Và dòng đời dửng dưng không dừng lại
      Nhịp thời gian hối hả lướt qua mau
      Chỉ mình ta đứng lại ngoái đầu chào
      Một bước ngoặt đầy gian lao thử thách.

 

THÔI THÌ

 

Thôi Thì  
Đêm bình yên nghe lòng dậy sóng  
Một nỗi buồn ứ đọng từ lâu  
Trỗi lên liên khúc bi sầu  
Quắt quay tim nhỏ, canh thâu võ vàng.

 
Ký ức cũ lênh loang miền nhớ  
Chợt bùng lên , chẳng đợi gợi mời 
  Bao nhiêu trăn trở trong đời  
Bấy nhiêu rối rắm bời bời trí tâm.

 
Muốn buông bỏ , âm thầm xao lãng 
  Bổn phận và gánh nặng oằn vai.  
Sáng ra dưới ánh ban mai  
Tâm hồn thanh thản, ai hoài tan nhanh. 

 
Luồng suy nghĩ tròng trành , rưng rức
  Khỏe thân mình , phần cực dành ai ? 

  Thôi thì chấp nhận đắng cay  
Giấu vào trong , những rứt ray ...nhẹ lòng! 

 
Đêm tàn thoáng mộng bềnh bồng  
Khép rèm mi đợi vầng hồng nắng tươi.
 

 

Ngày Xưa Dấu Ái
Nhớ lắm kỷ niệm xa  
Thưở xưa còn cấp sách  
Nhà chúng mình chung vách  
Mảnh sân nhỏ phân hai .

 
Mỗi bận bé học bài  
Lén nhìn qua song cửa 
  Dáng anh như lần lựa  
Muốn sang rồi… lại thôi. 

 
Nhớ những lúc lên đồi  
Anh ngắt nhành sim tím  
Bé quay đầu…cười mĩm  
Đóa hoa cài …khóm cây. 

 
Vòng xe lăn đều…quay  
Áo trắng bay lã lướt  
Hơi thở anh thườn thượt 
  Anh thua rồi , bé ơi! 

 
Chắc là anh mắc nợ  
Bé đỏng đảnh , nghịch ngầm  
Những lúc bé vô tâm 
 Nét buồn vương …anh dỗi! 

 
Ừ ! Tại anh không nói  
Bé vờ chẳng từng hay  
Tóc hờn xõa vai gầy 
  Sương mù che ngang mắt.

 
Một chiều mưa dằng dặc  
Nhìn qua chiếc rèm thưa  
Bóng anh đã về chưa  
Cồn cào trong nỗi nhớ.

 
Cô bé hay mắc cở  
Nũng nịu và khóc nhè 
  Đợi anh dưới hàng me  
Bao ngày…anh không đến. 


 
 
Sinh Nhật Người Xưa
 
 
Tôi lại viết bài thơ mừng sinh nhật 
  Để làm gì? Gợi nhớ kỷ niệm xưa
  Đã quên chăng ? Cũng dĩ vãng nhặt thưa

  Theo hồi ức hiện về trong chóng vánh.

 
Bao năm qua , anh vẫn còn cô quạnh 
  Gối chăn đơn , hay ấm áp cô phòng  
Mái nhà chung tràn ngập ánh lửa hồng 
  Hay giá lạnh hai con tim đôi nẻo. 

 
Đường anh đi , lối hoang sơ cong quẹo  
Hay phẳng lì mơn trớn gót chân son  
Nơi anh qua trải thảm cỏ xanh non 
  Hay gai góc , rậm rì loài cây dại. 

 
Những đêm khuya anh có còn dừng lại  
Ý thơ tuôn làm ngơ ngẩn lòng người  
Hay vẫn buông từng phím mĩm miệng cười  
Xây nhà ảo cùng người dưng dệt mộng. 

 
Sinh nhật anh chẳng có gì sang trọng  
Chỉ đôi lời xuất phát tận đáy lòng 
 Chúc anh vui, năng động và thành công  
Trong sự nghiệp , tình yêu và cuộc sống .
 
  Mấy năm trôi kể từ bao biến động
 
Anh xa rồi , ký ức dẫu mờ phai  
Có một người luôn dõi bước chân ai  
Thầm mong anh mãi là anh thuở ấy.  




Quán Thơ
 
 
Người ta mở quán bán hàng  
Còn em mở quán hội bàn văn thơ  
Làm thơ để biết ngu ngơ  
Làm thơ để biết vu vơ lúc buồn .  

Thả hồn theo ý thơ tuôn  
Dệt niêm , thêu điệu , tròn khuôn thơ đầy  
Thất ngôn bát cú vui vầy  
Tứ tuyệt, lục bát mê say bổng trầm 

  Đường luật khó thả nhịp vần  
Nâng hồn thi sĩ lâng lâng nửa vời . 
  Câu thơ bay vút giữa đời  
Đam mê cháy bỏng đầy vơi gọi mời 

  Quán thơ chào đón khách thơ   
Kim bằng hội ngộ ...là nơi trải lòng . 



 

Mưa Tháng Bảy
 
 
Mưa rả rích gọi ngâu sầu tháng bảy  
Bọt bóng tung tăng nối tiếp trải dài 
 Giọt nhỏ to trĩu nặng níu gót hài  
Phố đứng lặng trầm ngâm cùng cổ thụ.

 
Mưa làm chỉ luồn qua rễ mới nhú  
Chồi nẩy mầm , gió hây hẩy nõn non 
  Chú ve nằm nghe điệp khúc véo von 
  Quên cả gáy cho mùa Hè sống động.

 
Những giọt mưa đuổi nhau ra sông rộng  
Tắm con đò mù mịt trắng tựa mây  
Cánh lục bình ôm hoa biếc khẽ lay  
Làm nản chí những đứa con xa xứ. 

 
Mưa lên rừng càng quắt quay tư lự  
Giọt xói mòn từng lối nhỏ quanh co  
Giọt vương trên phiến đá phủ rong mờ 
  Con chim sẻ đứng cạnh vành tổ …sợ 

 
Mưa liếng thắng đậu trên bờ vai nhỏ  
Rớt má hồng môi bỗng thoáng bâng quơ  
Những cơn mưa tháng bảy thật hững hờ  
Đến bất chợt ra đi càng tất bật. 

 
Nghe trong gió nặc nồng hương của đất 
  Phía chân mây óng ánh dải cầu vồng  
Cơn mưa qua mát lịm cả cõi lòng
  Dung hòa nhịp sống bon chen , nóng bỏng.



Chị Và Em
 
 
Chị mười tám , tóc em còn để chỏm  
Chơi đồ hàng , búp bê, nhảy lò cò  
Ba Mẹ vắng nhà chị phải chăm lo  
Đàn em nhỏ với vai trò chị cả. 

 
Em rời cấp hai, chị càng vất vả  
Cơm áo gạo tiền phụ Mẹ tính toan 
  Giọt mồ hôi nồng đổi nét chữ con 
  Đội nắng mưa đưa em vào đại học.

 
Ngày vu quy của chị, em bật khóc  
Mối duyên đầu lỡ dở chị buồn đau  
Bước theo chồng qua bến mới nghẹn ngào 
  Em cắm sào trông ngày chị trở lại. 

 
Rồi anh cũng ra đi miền xa ngái  
Bỏ chị cùng hai cháu tuổi còn thơ  
Vết thương lòng sưng tấy tự bao giờ 
  Em thắt ruột , bào gan , buồn cho chị.

 
Em đâu còn là bé con út nhí  
Của chị ngày xưa nhõng nhẽo đòi bồng 
  Em bây giờ cô giáo má ửng hồng  
Chị tàn phai, vết nhăn hằn khóe mắt .

 
Cuộc đời chị trải qua nhiều cung bậc 
  Để em làm nốt lặng chốn bình yên  
Mong niềm vui đến với chị ngoan hiền 
  Em mãn nguyện nhìn chị trong hạnh phúc .

  
 
Đón Khách Thơ

Quán thơ chào đón khách thơ  
Rượu châm trà rót xin mời thi nhân. 
  Ngoài hiên lãng đãng phong vân  
Ấm lòng viễn xứ lâng lâng hương nồng.
  Câu thơ đậu mái tóc bồng  
Vướng hồn thi sĩ  rực hồng lửa tim.
 Trăng thanh nửa rớt bên thềm 

  Nửa treo mành trúc say mềm ngủ quên. 
  Hình như ngọn gió không tên  
Đùa trên phiến đá gập ghềnh rêu vương.  
Nhắn người lữ khách tha phương 
  Dừng chân giũ áo bụi đường pha sương.  
Ra đi hãy nhớ quê hương  
Nhớ dòng sông, giếng nước, nương dâu tằm. 
  Quán thơ hội ngộ tri âm  
Câu thơ bay vút trăm năm mãi còn. 




Em Sẽ Về
 
 
Em sẽ về lối xưa tràn ngập nắng  
Ngõ tâm hồn thôi câm lặng nghìn thu  
Trái tim côi giờ phai dấu sương mù  
Bóng hình em hiện dần trong gang tấc. 

 
Em sẽ về không phải mơ – là thật  
Bài thơ tình anh gởi- ép vào tim  
Mấy năm qua em mãi miết trốn-tìm  
Một tình yêu tinh khôi đầy thi vị. 

 
Em sẽ về xua tan điều nghịch lý  
Còn yêu nhau sao lại tự dối lòng  
Để đôi bờ sông thương quắt quay trông  
Con thuyền tình đắm chìm trong nỗi nhớ.

 
Em sẽ về nửa hồn đau vơi vợi  
Cùng nửa kia - gương vỡ vá lại lành  
Hai mái đầu âu yếm dưới trăng thanh  
Ấm chăn gối đượm men tình - say khướt.

 
Em sẽ về nối nhịp cầu ô thước  
Của riêng em - nâng nhẹ gót chân anh 
  Lệ khô nhanh dưới ánh nắng long lanh
Vui đoàn tụ - khúc khải hoàn ngân mãi. 



 
Anh Như Cơn Gió
 

Ừ thì anh như cơn gió quên mùa  
Rong chơi mãi nơi biển khơi hùng vĩ
  Có khi nào giữa thiên nhiên kỳ bí
 
Nghĩ về em một thoáng thật nồng nàn.

 
Ừ thì anh như cơn gió đi hoang 
  Qua thảo nguyên đại ngàn nghe suối hát  
Giữa mênh mông có khi nào anh lạc  
Quên mất em – say cảnh đẹp trần gian .

 
Ừ thì anh như cơn gió lang thang  
Qua ngõ ngách ngập tràn người bươn chải  
Có khi nào anh  ngoái đầu nhìn lại  
Tìm bóng em giữa phố xá lên đèn. 

 
Ừ thì em cũng chẳng thèm hờn ghen  
Anh có là gió đa tình chăng nữa  
Tim anh đó - em vào và khép cửa  
Còn chi đâu , anh dâng tặng người ta. 

 
Ừ thì anh như cơn gió la đà  
Lướt môi em , hương yêu  thơm ngai ngái 
  Ngõ tâm hồn em trải hoa tình ái  
Anh bước vào ngây ngất mộng trăm năm. 



 

Sáng Phố

Sáng mở mắt , ông mặt trời ngái ngủ
Giật mình buông  tia nắng nhạt lung linh
Chú chim nhỏ hót vang trên đỉnh đình
Phố êm ả hơn mọi ngày hối hả.
 
Bản romance nhỏ giọt sâu lắng lạ
Khói thuốc mờ luồng suy nghĩ mông lung
Cô tiếp viên váy ngắn mặt lạnh lùng
Cất lời chào biếng lười không cần đáp.
 
Dường như phố mới vừa được tắm táp
Giọt sương đêm làm tươi rói vòm me
Tiếng rao hàng vui vẻ trên vĩa hè
Tụ năm bảy cụ già tập thể dục.
 
Em xuống phố nghe trống tim thúc giục
Ngày mới lên nung đúc lửa nhiệt tình
Tiếp sức mùa thi tình nguyện hết mình
Cho nụ cười rạng ngời khu phố cổ.